Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Hãy để cho kí ức ngủ yên anh nhé…

Nhưng thời gian cũng sẽ xóa nhòa đi kí ức, cuối cùng thì em cũng có thể chấp nhận sự thật để quên anh vì em nghĩ mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi mà. Em phải quên anh, sẽ không có sự lựa chọn nào khác cho em nữa. Quá khứ là một vết xước dài trong tim em nhưng cũng đang từ từ lạnh lại.


Em phải quên anh, sẽ không có sự lựa chọn nào khác cho em nữa. Quá khứ là một vết xước dài trong tim em nhưng cũng đang từ từ lạnh lại.

Anh đến bên em thật nhẹ nhàng rồi ra đi cũng thật bình thản. Nhưng anh có biết, sự bình thản ấy lại khiến cho con người ta khổ đau nhiều đến vậy. Ngày này 3 năm trước, anh buông tay để cất bước, hai chúng ta trở thành hai người xa lạ, quay lưng đi về hai cuộc sống hoàn toàn tách biệt cùng những thăng trầm và suy nghĩ của riêng nhau.




Ba năm qua với em là một chuỗi những ngày buồn dài đằng đẵng mà em tưởng sẽ không thể vượt qua nổi. Anh ra đi, bỏ lại em lạc lõng như con thú hoang lạc bầy, bơ vơ và vô định không biết sẽ đi đâu về đâu. Bầu trời hôm ấy xanh trong đến thế mà sao em thấy nó như muốn sụp đổ trước mắt. Mọi mong ước, hy vọng, sự yêu thương và tin tưởng cũng cùng anh mà vỡ vụn.

Thế mà, em cứ ngang bướng cố níu kéo anh ở lại trong sự ngây ngô và thơ dại, cố đi tìm anh để mong được cứu vãn. Em quên đi tất cả mọi thứ xung quanh để sống với cái quá khứ vô tình. Mỗi ngày của em trôi qua cùng với bao giọt nước mắt cay đắng, héo úa khô cằn. Em đau, nhưng anh vẫn hạnh phúc nơi ấy…

Nhưng thời gian cũng sẽ xóa nhòa đi kí ức, cuối cùng thì em cũng có thể chấp nhận sự thật để quên anh vì em nghĩ mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi mà. Em phải quên anh, sẽ không có sự lựa chọn nào khác cho em nữa. Quá khứ là một vết xước dài trong tim em nhưng cũng đang từ từ lạnh lại.

Vậy mà, 3 năm, sau những cuộc vui đã tàn chốn xô bồ, anh tìm để mong tha thứ. Lại một lần nữa khiến vết thương trong em bắt đầu rỉ máu. Chắp nối ư? Không anh à! Có nỗi đau nào cay đắng và khổ cực hơn sự phản bội đâu anh. Anh hãy nhớ rằng, tình yêu khi đã một lần phân ly, nó sẽ không còn trọn vẹn như thuở ban đầu nữa. Và với em, anh không còn là tất cả…

Trút một tiếng thở dài cho qua buổi chiều buồn vắng lặng, cho qua con đường kỉ niệm của hai đứa và để những điều tự nhiên nhất về anh trong em sẽ trôi qua... nhẹ nhàng!

Hãy để cho kí ức ngủ yên anh nhé…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét